
Hai A-đam
Mỗi con người đều nhận lấy sự sống truyền lại từ người đầu tiên là A-đam. Theo Kinh Thánh, A-đam là người đầu tiên nhận sự sống làm người, và mọi người khác, kể cả Ê-va, đều xuất phát từ nguồn đó (Sáng Thế Ký 2:21–23; Công Vụ 17:26). Như vậy, chỉ có một sự sống loài người được Đức Chúa Trời sáng tạo, và nó đã được lưu truyền qua sự sinh sản tự nhiên.
Sự sống này vốn mang bản chất loài người, nhưng cũng đã bị bại hoại. Sau khi A-đam phạm tội, sự sống của ông trở nên nhiễm tội và phải chết. Là con cháu ông, tất cả chúng ta đều thừa hưởng sự sống này cùng với bản tính sa ngã. Tội lỗi không chỉ là kết quả của hành động sai trái, mà bắt nguồn từ bản chất của sự sống mà ta nhận khi sinh ra (Rô-ma 3:23; 5:12). Mọi người sinh ra từ dòng dõi A-đam đều mang trong mình một tình trạng dẫn đến tội lỗi và sự chết.
Hai Nguồn Sự Sống
Kinh Thánh đối chiếu hai người: A-đam thứ nhất và A-đam sau cùng. A-đam thứ nhất là “linh hồn sống”, còn A-đam sau cùng—Đấng Christ—là “Thần ban sự sống” (1 Cô-rinh-tô 15:45). Trong khi A-đam thứ nhất truyền lại sự sống mang tội lỗi và sự chết, thì A-đam sau cùng có một sự sống đến từ Đức Chúa Trời—thánh khiết, thanh sạch và đời đời.
Vì Đấng Christ đã trở nên người, Ngài cũng có thể truyền sự sống. Nhưng khác với A-đam, Đấng Christ ban cho một sự sống mới—sự sống tiêu diệt tội lỗi và chiến thắng sự chết (1 Cô-rinh-tô 15:22; Rô-ma 5:18). Sự sống này là chính sự sống của Đức Chúa Trời và được ban cho người khác qua Thánh Linh.
Bản Chất Thật Của Vấn Đề
Vấn đề cốt lõi của loài người không phải là hành vi bên ngoài mà là bản chất sự sống bên trong. Mỗi loại sự sống sinh sản theo loại của nó. Sự sống tội lỗi sinh ra hành vi tội lỗi. Luật pháp cho thấy tình trạng này, nhưng không thể thay đổi nó (Rô-ma 3:20). Sự biến đổi đòi hỏi một sự sống mới—sự tái sinh trọn vẹn bởi Thánh Linh (Giăng 3:5–6).
Sự tái sinh này tạo ra một bản sắc mới. Thánh Linh Đức Chúa Trời gieo vào đời sống thần tính, sinh ra sự tinh sạch và công chính. Những hành động không còn do sức con người nữa, mà là kết quả tự nhiên của Thánh Linh ngự trong lòng (2 Cô-rinh-tô 5:17; 1 Giăng 3:9).
Một Gia Tài Mới
Sự sống của Đấng Christ không phải là phần thưởng cho sự vâng lời, mà là món quà của ân điển. Nó được tiếp nhận bởi đức tin và được ban tặng miễn phí cho tất cả mọi người (Ê-phê-sô 2:8; Rô-ma 5:18; 6:23). Giống như sự sống của A-đam dẫn đến án phạt, sự sống của Đấng Christ đem đến sự xưng công bình và đổi mới. Ai tiếp nhận sự sống đó trở nên kẻ thừa kế của Đức Chúa Trời và đồng thừa kế với Đấng Christ (Rô-ma 8:17).
Sự biến đổi này không đến từ sự cố gắng trở nên công chính. Cũng như tội lỗi là kết quả tự nhiên của sự sống A-đam, thì sự công chính là kết quả tự nhiên của sự sống Đấng Christ trong tín hữu. Đây không phải là bắt chước, mà là sự tái sinh thật.
Nguyên Tắc Chủ Quyền
Chỉ có hai chủ: chính mình và Đức Chúa Trời (Ma-thi-ơ 6:24). Cuộc đời bị chính mình cai trị dẫn đến tội lỗi và sự chết. Cuộc đời được Đức Chúa Trời cai trị sinh ra sự vâng phục và công chính (Rô-ma 6:16). Điều này không phải về sự kiểm soát từ bên ngoài, mà là về sự sống bên trong: Đấng nào sống trong lòng sẽ cai trị đời sống.
Sinh Bởi Thánh Linh
Muốn vào vương quốc của Đức Chúa Trời, người ta phải được sinh lại—không chỉ bằng nước, mà bởi Thánh Linh (Giăng 3:5–6). Sự sinh tự nhiên ban cho sự sống thể xác, nhưng sự sinh thuộc linh ban cho sự sống thần linh. Bản tính xác thịt không thể sinh ra kết quả thuộc linh. Hai bản chất này hoàn toàn khác biệt và không thể cùng tồn tại. Muốn được biến đổi từ bên trong, người ta phải tiếp nhận sự sống của Đấng Christ qua Thánh Linh.
Đời sống con người là một thời gian thử thách—một cơ hội tạm thời để lựa chọn giữa việc giữ lại cuộc sống của bản thân hay nhận lấy sự sống của Đức Chúa Trời. Thời gian thử thách này là một hành động thương xót của Đức Chúa Trời, nhằm ban cho thời gian để nhận phép tái sinh và trở nên tạo vật mới.
Vai Trò Của Luật Pháp
Luật pháp của Đức Chúa Trời là thánh khiết, công bình và tốt lành (Rô-ma 7:12). Luật không được ban ra để tạo ra sự công chính, mà để bày tỏ tội lỗi và làm lộ ra tình trạng thật của bản chất con người (Rô-ma 3:20). Nó như tấm gương phản chiếu khuyết điểm đạo đức do sự sống sa ngã gây ra.
Tuy nhiên, khi một người tiếp nhận sự sống của Đấng Christ, vai trò của luật pháp như người quản trị hành vi bên ngoài không còn cần thiết nữa. Sự sống mới không phải là sống vô luật pháp, mà là được Thánh Linh dẫn dắt. Luật không còn cần để cai trị hành vi, vì sự sống của Đấng Christ trong lòng tự nhiên sinh ra sự công chính. Luật chỉ ra điều đúng, nhưng Thánh Linh ban năng lực thực hiện điều đó từ bên trong.
Như Kinh Thánh chép:
“Luật pháp không lập cho người công bình” (1 Ti-mô-thê 1:9).
Người công bình không sống dưới luật pháp bên ngoài, vì sự sống trong họ đã làm trọn điều luật yêu cầu (Rô-ma 8:4). Không phải luật giữ họ khỏi tội lỗi, mà là sự hiện diện sống động của Thánh Linh Đức Chúa Trời trong lòng họ.
Tự Do Qua Một Luật Mới
Có hai luật đang vận hành trong nhân loại: luật của tội lỗi và sự chết, và luật của Thánh Linh sự sống trong Đấng Christ (Rô-ma 8:2). Luật thứ nhất cai trị sự sống tự nhiên và dẫn đến sự chết. Luật thứ hai đem lại tự do và chiến thắng tội lỗi. Điều luật pháp không làm được, Đức Chúa Trời đã làm qua Đấng Christ: Ngài đã đoán phạt tội lỗi trong xác thịt để sự công chính được ứng nghiệm trong những người sống theo Thánh Linh (Rô-ma 8:3–4).
Đây không phải là lý thuyết. Ai được sinh bởi Đức Chúa Trời sẽ không tiếp tục sống trong tội lỗi, vì “hạt giống”—sự sống—của Đức Chúa Trời ở trong họ (1 Giăng 3:9). Bản chất cũ đã qua đi; bản chất thuộc linh mới đang cai trị. Sự công chính của Đức Chúa Trời giờ đây được bày tỏ qua đời sống của con người.