top of page

Lẽ Thật là gì?

Với hầu hết mọi người, “lẽ thật” được hiểu là một tuyên bố chính xác, phản ánh đúng thực tế—một điều không sai lầm, không giả dối. Định nghĩa này hữu ích và có giá trị trong nhiều trường hợp. Tuy nhiên, Kinh Thánh đưa ra một sự hiểu biết sâu sắc hơn, mạnh mẽ hơn về “lẽ thật”, đặc biệt khi nói đến những gì là “thật” hoặc “lẽ thật”. Những cái nhìn này mang lại sự sáng tỏ cần thiết—đặc biệt trong thời kỳ cuối cùng, khi có vô số giáo lý mơ hồ đang lan tràn.

Hãy cùng xem Hê-bơ-rơ 8:2 như một ví dụ minh họa cho điều này. Câu Kinh Thánh chép:

“Vả, về những điều chúng ta đang nói, thì đây là điều trọng yếu: ấy là chúng ta có một thầy tế lễ thượng phẩm, ngồi bên hữu ngôi của Đấng tôn-nghiêm trên trời, làm chức tế lễ nơi thánh và trong đền thật, bởi Chúa dựng lên, chớ chẳng phải bởi người nào.” (Hê-bơ-rơ 8:1–2)

Lưu ý rằng câu này nói Chúa Giê-su là thầy tế lễ của đền thật. Thường thì chúng ta nghĩ rằng đối nghịch với “thật” là “giả” hoặc “sai”. Nếu hiểu như vậy, chúng ta sẽ phải cho rằng đền tạm do Môi-se dựng nên hay đền thờ của Sa-lô-môn là “giả” hoặc “sai”. Nhưng có phải Phao-lô đang ám chỉ điều đó khi ông nói đến đền thật trên trời?

Chắc chắn là không. Đức Chúa Trời không bảo Môi-se dựng một điều gì đó sai lệch. Điều mà Phao-lô muốn nói là một sự so sánh giữa thực tại và hình bóng—giữa cái thật và cái tượng trưng, giữa bản gốc và bản sao. Đền thờ trên trời là đền thật vì nó là hiện thực. Đền thờ trên đất không phải là sai, nhưng nó không phải là đền thật, không phải là thực tại trọn vẹn—chỉ là hình ảnh tượng trưng. Phao-lô còn làm rõ điều này hơn nữa trong Hê-bơ-rơ 9:24:

“Vì Đấng Christ chẳng vào nơi thánh làm bởi tay người ta, là hình bóng của nơi thánh thật đâu; nhưng Ngài vào chính nơi thiên đàng, hiện ra trước mặt Đức Chúa Trời cho chúng ta vậy.”

Lẽ Thật Là Thực Tại
Nhiều đoạn trong Tân Ước khi nói về “lẽ thật” cũng mang ý nghĩa này—không chỉ là sự chính xác, mà là thực tại. Đáng tiếc là nhiều người đã hiểu sai các câu này vì chưa nhận ra ý nghĩa sâu xa đó. Để hiểu rõ hơn, hãy thử thay từ “thật” bằng “thực”, và “lẽ thật” bằng “thực tại”.

Xem Giăng 1:17:

“Vì luật pháp đã ban cho bởi Môi-se, còn ân điển và lẽ thật bởi Đức Chúa Giê-su Christ mà đến.”

Chúng ta có thể đọc lại như sau:
“Ân điển và thực tại đã đến bởi Đức Chúa Giê-su Christ.”

Bây giờ, hãy tự hỏi: Thực tại đó được so sánh với điều gì? Luật pháp được ban qua Môi-se—nhưng nó có phải là thực tại không? Nó có liên quan đến những điều thuộc bản chất thật không? Câu trả lời là: không. Hê-bơ-rơ 10:1 nói rằng luật pháp chỉ là “bóng của những việc lành sắp tới”, chứ không phải chính các thực tại đó. Luật chỉ bao gồm những hình bóng, nghi thức và biểu tượng—những điều không phải là thực chất. Mục đích của luật là chỉ về những điều cao trọng hơn. Và những điều thực đó chỉ đến khi Chúa Giê-su xuất hiện và làm trọn mọi điều mà luật pháp tượng trưng.

Chúa Giê-su: Thực Tại
Hiểu như vậy sẽ giúp chúng ta cảm nhận rõ hơn lời Chúa Giê-su đã phán:

“Ta là đường đi, lẽ thật, và sự sống; chẳng bởi qua ta thì không ai được đến cùng Cha.” (Giăng 14:6)

Người Do Thái đã xây dựng mối quan hệ của họ với Đức Chúa Trời dựa trên luật pháp. Đó là bản sắc và niềm tự hào của họ. Họ thậm chí khinh thường người ngoại vì cho rằng không ai có thể được cứu nếu không tuân giữ luật pháp. Như Phao-lô nói:

“Ngươi xưng mình là người Do-thái, nhờ luật pháp mà tự hào khoe mình về Đức Chúa Trời.” (Rô-ma 2:17)

Trong bối cảnh đó, Chúa Giê-su bước vào và tuyên bố: “Ta là đường đi, là thực tại và là sự sống.” Ngài không chỉ là một giáo sư đạo đức—Ngài là hiện thực của mọi điều mà họ chỉ từng biết qua biểu tượng và hình bóng. Toàn bộ hệ thống tôn giáo của họ trước Ngài chỉ là sự mô phỏng—còn Ngài chính là lẽ thật, là thực tại mà mọi nghi lễ từng hướng về.

Lời Ngài càng được xác chứng qua Giăng 6:32:

“Đức Chúa Giê-su phán rằng: Quả thật, quả thật, ta nói cùng các ngươi, Môi-se chẳng ban bánh từ trời cho các ngươi đâu, nhưng Cha ta ban bánh thật từ trời xuống cho các ngươi.”

Một lần nữa, Chúa Giê-su không phủ nhận quá khứ, nhưng khẳng định rằng thực tại đã đến. Ngài chính là bánh thật—không phải là hình bóng, mà là nguồn sống thật sự.

Hình Thức So Với Thực Chất
Thật đáng buồn khi ngày nay, nhiều Cơ Đốc nhân lại cố quay trở lại với luật pháp, tìm kiếm Đức Chúa Trời qua hệ thống cũ đầy nghi lễ—điều mà từ lâu đã được hoàn tất trong Đấng Christ. Trời có lẽ đang ngạc nhiên trước điều đó. Đấng Christ đã mang đến thực tại, vậy mà con người vẫn ôm chặt lấy hình ảnh và mô phỏng. Đây là điều mà Chúa Giê-su đã nói với người đàn bà Sa-ma-ri, người không phân biệt được đâu là hình thức, đâu là bản chất:

"Giờ sắp đến và đã đến rồi, khi những người thờ phượng chân thật sẽ thờ phượng Cha bằng tâm linh và lẽ thật; ấy là những người thờ phượng mà Cha tìm kiếm. ” (Giăng 4:23)

Chúa Giê-su nhấn mạnh đến việc thờ phượng trong lẽ thật—tức là trong thực tại. Đức Chúa Trời đang tìm kiếm những người đến với Ngài qua điều thật, chứ không phải qua hình thức bên ngoài. Mặc dù Đức Chúa Trời từng sử dụng các biểu tượng trong một hệ thống tạm thời, nhưng ý định đời đời của Ngài là sự thờ phượng trong tinh thần và thực chất. Những người thật sự thuộc về Ngài sẽ đến gần Ngài bằng những điều thật, chứ không phải qua bóng hình hay hình thức tôn giáo. Đây là kiểu thờ phượng đẹp lòng Đức Chúa Trời.

Lẽ Thật Giải Phóng Chúng Ta
“Các ngươi sẽ biết lẽ thật, và lẽ thật sẽ buông tha các ngươi.” (Giăng 8:32)

Lẽ thật—tức thực tại—là điều giải phóng chúng ta khỏi tội lỗi và sự kết án. Kiến thức hay giáo lý đúng đắn, mặc dù cần thiết, không tự nó đem lại sự tự do. Có hàng triệu người nắm giữ giáo lý chính xác, nhưng vẫn sống trong vòng nô lệ của tội lỗi. Nếu lẽ thật chỉ là thông tin, lời Chúa Giê-su sẽ không đúng. Nhưng ý Ngài là: chỉ khi chúng ta biết và sở hữu lẽ thật—Chính Ngài—chúng ta mới thật sự được tự do.

Vì vậy, chúng ta phải hiểu rằng Thánh Linh không chỉ là những lời dạy hay những kiến thức về Đấng Christ, mà là chính sự sống của Đấng Christ phục sinh. Nếu chúng ta không tiếp nhận sự sống mới từ Ngài, thì chúng ta không thể có được tự do thật sự khỏi quyền lực và sự kết tội của tội lỗi.

Lẽ Thật Phải Ở Trong Chúng Ta
“Kẻ nào nói rằng mình biết Ngài mà không giữ điều răn Ngài, ấy là kẻ nói dối, và lẽ thật chẳng ở trong người ấy.” (1 Giăng 2:4)
“Vì cớ lẽ thật ở trong chúng ta, và sẽ ở với chúng ta đời đời.” (2 Giăng 1:2)

Vậy tại sao một người không sống theo điều răn của Đấng Christ? Phải chăng vì họ không biết lời Ngài? Không phải. Họ biết các điều răn. Nhưng điều họ không có, chính là lẽ thật ở trong họ. Họ biết giáo lý, nhưng không có thực tại của giáo lý ấy. Họ không có Đấng Christ sống trong lòng—Ngài là lẽ thật.

Nguy Cơ Khi Phủ Nhận Đấng Christ Ở Trong Chúng Ta
Đáng sợ thay, ngày nay có người dạy rằng Đấng Christ không thực sự sống trong dân sự Ngài, và rằng nói như vậy là “thuyết toàn thần” (pantheism). Đó không chỉ là sai lạc—mà còn cực kỳ nguy hiểm. Nếu Đấng Christ không sống trong chúng ta, thì chúng ta chỉ còn lại với… giáo lý. Chúng ta chỉ có cái vỏ bên ngoài, mà thiếu đi bản chất thật. Đó là con đường chắc chắn dẫn đến cái chết thuộc linh. Đây chính là kinh nghiệm của người Do Thái xưa—có đầy đủ thông tin mà thiên đàng ban xuống, nhưng không biết, không nhận ra, và không tiếp nhận Đức Chúa Trời—thậm chí đã đóng đinh Con Ngài và chọn một kẻ phạm tội thay vì Ngài.

Hiện nay, trong thế giới Cơ Đốc có rất nhiều sự rối loạn, đặc biệt là giữa những người tự xưng là “cải cách”. Nhưng qua tất cả, vẫn còn một chân lý không hề thay đổi:

“Các ngươi sẽ biết lẽ thật, và lẽ thật sẽ giải phóng các ngươi.”

Cầu xin Đấng Christ là tất cả và ở trong tất cả chúng ta. Nguyện chúng ta không chỉ nói về Ngài—mà thật sự sở hữu Ngài. Vì chính Ngài là Lẽ Thật.

bottom of page