
Luật Pháp Không Phải Là Vấn Đề
Vấn đề thực sự của chủ nghĩa luật pháp (legalism) không nằm ở chính luật pháp. Luật pháp là thánh khiết, công chính và tốt lành (Rô-ma 7:12). Nguy hiểm là ở chỗ: chủ nghĩa luật pháp làm sai lệch cách chúng ta nhìn nhận về Đức Chúa Trời. Khi chúng ta nhìn Đức Chúa Trời qua lăng kính pháp lý, chúng ta bắt đầu nhấn mạnh luật của Đức Chúa Trời hơn là chính Đức Chúa Trời của luật pháp. Mối quan hệ trở thành một hệ thống quy tắc thay vì tình yêu, một sự giao dịch thay vì sự biến đổi.
Mối Quan Hệ Trên Hết Quy Tắc
Một mối quan hệ khỏe mạnh và vui vẻ không được xây dựng dựa trên luật lệ—mà dựa trên sự tin cậy, yêu thương và thấu hiểu lẫn nhau. Tất nhiên, mọi mối quan hệ đều có giới hạn, nhưng những giới hạn ấy không phải là nền tảng—chúng chỉ là thứ yếu, thường là không cần nói ra. Chúng phát sinh một cách tự nhiên từ tình yêu, không phải vì nghĩa vụ. Khi các quy tắc phải được áp đặt một cách rõ ràng, điều đó thường cho thấy mối quan hệ đang thiếu hoặc mất đi điều gì đó sâu sắc hơn—sự gần gũi, sự tin tưởng hoặc tình yêu thương.
Một mối quan hệ thật sự có ý nghĩa sẽ tập trung vào nhân cách, tính cách và sự hiện diện, chứ không chỉ là hành vi bề ngoài. Và đó chính là điều mà Đức Chúa Trời mong muốn trong mối quan hệ với chúng ta.
Luật Pháp Chỉ Cho Thấy Giới Hạn, Chứ Không Bày Tỏ Trọn Vẹn Đức Chúa Trời
Có người có thể nói, “Nhưng chúng ta biết được tính cách của Đức Chúa Trời qua các điều răn của Ngài.” Điều này đúng ở một mức độ nào đó, nhưng chưa đủ. Nếu chúng ta dừng lại ở đó, chúng ta đã hạ thấp sự mặc khải lớn nhất về Đức Chúa Trời: Đức Chúa Jêsus Christ.
Luật pháp chỉ cho chúng ta một cái nhìn lướt qua—một phản chiếu—về các tiêu chuẩn của Đức Chúa Trời đối với con người sa ngã. Nhưng chỉ có Đấng Christ mới bày tỏ tấm lòng của Đức Chúa Trời một cách trọn vẹn: sự nhu mì, khiêm nhường, nhân từ và tình yêu cứu chuộc của Ngài. Nếu chúng ta chỉ tập trung vào luật lệ mà bỏ qua Con Ngài, thì tức là chúng ta đã xúc phạm Đấng mà Đức Chúa Trời đã sai đến để bày tỏ chính Ngài.
“Vì Đức Chúa Trời, Đấng đã phán: Sự sáng phải chiếu ra từ nơi tối tăm, cũng đã chiếu sáng trong lòng chúng ta để soi sáng sự hiểu biết vinh quang của Đức Chúa Trời trên gương mặt của Đức Chúa Jêsus Christ.” (2 Cô-rinh-tô 4:6)
“Vì luật pháp được ban cho bởi Môi-se, còn ân điển và lẽ thật thì nhờ Đức Chúa Jêsus Christ mà đến.” (Giăng 1:17)
Luật pháp giống như tấm gương—cho thấy điều sai trái trong chúng ta. Nhưng Đấng Christ chính là phương thuốc. Ngài không chỉ bày tỏ vinh quang của Đức Chúa Trời—Ngài còn mời gọi chúng ta bước vào sự vinh quang ấy.
Vai Trò Pháp Lý Không Tạo Ra Tình Bằng Hữu
Hãy suy nghĩ về những người thực thi luật pháp—cảnh sát, thẩm phán, nhân viên hành chính. Họ đóng vai trò cần thiết, nhưng họ không thường được xem là bạn thân. Tại sao? Vì công việc của họ là duy trì quy tắc, chứ không phải nuôi dưỡng mối quan hệ. Họ đại diện cho một hệ thống, không phải là một người.
Nếu chúng ta chỉ nhìn Đức Chúa Trời như Đấng Ban Luật hay Đấng Xét Đoán, chúng ta sẽ luôn đến gần Ngài với sự sợ hãi, dè dặt, hoặc hình thức. Nhưng Đức Chúa Jêsus đến để bày tỏ điều tốt đẹp hơn nhiều: Đức Chúa Trời là Cha yêu thương của chúng ta (Giăng 14:9; Rô-ma 8:15). Ngài đem chúng ta từ phòng xử án đến phòng khách, từ tôi tớ trở thành con cái.
Từ Dân Của Luật Pháp Trở Thành Dân Của Đức Chúa Trời
Khi luật pháp trở thành trọng tâm, chúng ta sẽ nuôi dưỡng những thế hệ “dân của luật pháp,” chứ không phải dân của Đức Chúa Trời. Tôn giáo trở nên cứng nhắc. Thờ phượng trở thành nghĩa vụ. Đức tin trở nên khô cằn. Luật lệ không thể tạo ra sự công chính—chỉ có Thánh Linh của Đấng Christ sống trong chúng ta mới có thể làm được điều đó (Rô-ma 8:3–4).
Điều Đức Chúa Trời mong muốn nhất không phải là chúng ta trở thành những người vâng luật, mà là những người ở trong Đấng Christ. Từ mối hiệp một ấy, sự vâng phục sẽ tuôn trào—không phải vì sợ hãi, mà vì tình yêu.

