top of page

Năm 1888 Trong Lịch Sử Hội Thánh Cơ Đốc Phục Lâm

Năm 1888 mang ý nghĩa đặc biệt đối với Hội Thánh Cơ Đốc Phục Lâm. Trong năm đó, hai vị mục sư trẻ đã trình bày một sứ điệp chứa đựng chìa khóa cho sự phục hưng thuộc linh trong hội thánh. Nhiều người tin rằng sứ điệp này đã không được tiếp nhận cách đầy đủ. Mục đích của tài liệu này là xem xét ngắn gọn bản chất cốt lõi của sứ điệp đó và liệu hội thánh có thật sự tiếp nhận nó hay không.

Đối với người Cơ Đốc Phục Lâm, năm 1888 nổi bật không kém gì năm 1844. Đây được xem là kỳ Đại Hội đồng quan trọng nhất trong lịch sử của hội thánh.

Vậy điều gì đã khiến kỳ họp năm 1888 tại Minneapolis trở nên đặc biệt? Theo bà Ellen G. White, Đức Chúa Trời đã sai đến cho dân sự Ngài một sứ điệp đặc biệt qua hai trưởng lão là A.T. Jones và E.J. Waggoner. Bà viết:

“Thời kỳ thử thách đang đến gần, vì tiếng kêu lớn của thiên sứ thứ ba đã bắt đầu trong sự mặc khải về sự công chính của Đấng Christ, Đấng tha tội: Đây là sự khởi đầu của ánh sáng của thiên sứ có vinh quang đầy trọn chiếu khắp đất.”
(Selected Messages, quyển 1, tr. 363)

Lời tuyên bố này cho thấy rằng sứ điệp được Jones và Waggoner đem đến có mục đích bắt đầu giai đoạn cuối cùng của công việc—sự chuẩn bị của dân sự Đức Chúa Trời và hoàn tất sứ mạng truyền giáo. Tuy nhiên, hơn một thế kỷ sau, thế giới vẫn chưa đổi thay, và công việc vẫn chưa hoàn tất. Kết luận hợp lý duy nhất là sứ điệp ấy đã không được tiếp nhận.

Năm 1892, Ellen White còn viết thêm:

“Tại kỳ họp đó, các anh em đã bị thúc đẩy bởi một linh khác, và họ không biết rằng Đức Chúa Trời đã sai những người trẻ tuổi này đến với một sứ điệp đặc biệt mà họ lại chế nhạo và khinh thường. Tôi biết rằng vào thời điểm đó, Thánh Linh của Đức Chúa Trời đã bị xúc phạm.”
(Thư S – Bản thảo 24)

Sứ điệp và các sứ giả đã không được chấp nhận. Vì bà Ellen White ủng hộ sứ điệp đó, nên một số người thậm chí còn nghi ngờ vai trò tiên tri của bà. Sự từ chối sứ điệp năm 1888 vẫn tiếp diễn cho đến ngày nay, và khả năng nó được tiếp nhận hoàn toàn dường như không lớn hơn thời điểm ban đầu.

Sứ Điệp Ấy Là Gì?
Sứ điệp được rao giảng năm 1888 được gọi là Sự Công Bình Bởi Đức Tin, hay Sự Xưng Công Chính Bởi Đức Tin. Nói cách đơn giản, đây là giáo lý dạy rằng sự cứu rỗi không đến từ công đức của con người, mà từ ân điển của Đức Chúa Trời, qua đức tin nơi Đức Chúa Jêsus Christ. Mọi bước đi trong hành trình Cơ Đốc đều phải dựa hoàn toàn vào Đấng Christ. Sự chiến thắng tội lỗi chỉ có thể đạt được khi con người liên tục nương dựa vào Ngài.

Tuy nghe có vẻ không gây tranh cãi, giáo lý này thực tế đã bị từ chối. Việc hội thánh từ rất lâu đã cầu xin cơn mưa cuối mùa và tiếng kêu lớn mà vẫn chưa nhận được là bằng chứng rằng sứ điệp này chưa được hiểu đúng và tiếp nhận. Có một yếu tố quan trọng trong sứ điệp này vẫn đang bị bỏ qua.

Ellen White viết:

“Sự công chính của Đấng Christ bởi đức tin đã bị một số người bỏ qua, vì điều đó trái ngược với tâm trí và cả kinh nghiệm sống của họ. Cai trị, cai trị—đó là đường lối hành động của họ.”
(Testimonies to Ministers, tr. 363)

“Từ lâu, Sa-tan đã cố gắng làm mờ hình ảnh của Chúa Jêsus và khiến con người nhìn vào loài người, tin cậy nơi loài người... Vì vậy, Đức Chúa Trời đã ban cho các đầy tớ Ngài một chứng ngôn trình bày lẽ thật như ở trong Đức Chúa Jêsus, đó là sứ điệp của thiên sứ thứ ba được phác họa một cách rõ ràng.”
(Testimonies to Ministers, tr. 93)

Cốt lõi của cuộc xung đột nằm ở chỗ: tin cậy con người hay tin cậy Đấng Christ. Tin nơi Đấng Christ có nghĩa là không còn đặt niềm tin vào quyền lực hoặc hệ thống của con người (Giê-rê-mi 17:5). Người thật sự tin Chúa sẽ nhận sự hướng dẫn trực tiếp từ Ngài—không thông qua một hệ thống trung gian. Vấn đề lúc ấy, và cho đến nay, là việc thay thế sự lãnh đạo của Đấng Christ bằng quyền lực của con người.

Ellen White xác nhận rõ ràng: Những người yêu thích sự cai trị sẽ không chấp nhận một sứ điệp trao trọn quyền kiểm soát cho Đấng Christ. Đây là lý do tại sao sứ điệp bị từ chối vào năm 1888, và vẫn tiếp tục bị từ chối. Những nhà lãnh đạo muốn kiểm soát mọi chi tiết trong công việc của hội thánh—quyết định người khác làm gì, làm ở đâu, thờ phượng thế nào—sẽ không thể chấp nhận một sứ điệp tôn cao sự lãnh đạo trực tiếp và duy nhất của Đấng Christ.

Trưởng lão A.T. Jones tiếp tục rao giảng sứ điệp này bất chấp sự chống đối. Ellen White đã bị đưa sang Úc, một việc bà cho rằng không nằm trong ý muốn của Đức Chúa Trời. Bà viết:

“Tôi không nghĩ mình đã bày tỏ hết mọi điều đã dẫn tôi đến Úc. Có thể anh em sẽ không bao giờ hiểu hết vấn đề. Sự ra đi của chúng tôi khỏi Hoa Kỳ không phải là ý chỉ của Đức Chúa Trời... Có sự sẵn sàng rất lớn để cho chúng tôi rời đi, đến nỗi Chúa đã cho phép việc đó xảy ra. Những người đã mệt mỏi với những lời chứng đã được để lại không có ai mang những lời đó đến nữa. Sự tách biệt khỏi Battle Creek là để mọi người được tự do theo ý riêng của họ, điều mà họ cho là tốt hơn ý Chúa... Đây không phải là kế hoạch từ Chúa. Tôi không nhận được tia sáng nào để rời khỏi nước Mỹ.”
(1888 Materials, tr. 1622–1623)

Những sách của A.T. Jones cho thấy rõ ràng những vấn đề cốt lõi trong tranh luận năm 1888. Ngày nay, vẫn có những nỗ lực từ một số lãnh đạo nhằm bóp méo sự thật lịch sử và làm lu mờ vai trò của Jones và Waggoner.

Đấng Christ Là Tất Cả
Hãy suy nghĩ: những phong trào thuộc linh lớn nhất trong lịch sử là gì? Ngày lễ Ngũ Tuần? Cuộc Cải Chánh? Phong trào năm 1844? Cả ba đều được khởi xướng hoàn toàn bởi Thánh Linh. Không phong trào nào được con người tổ chức hay kiểm soát. Những người đứng đầu các phong trào ấy đều được Đức Chúa Trời kêu gọi và hướng dẫn. Họ không chờ sự cho phép của bất kỳ con người nào. Trong mọi thời đại, các hệ thống tôn giáo chính thống đều đã chống đối các phong trào do Thánh Linh khởi xướng.

Thánh Linh cũng xác nhận rằng công việc cuối cùng trên đất sẽ được hoàn tất theo cách tương tự.

Đây chính là sứ điệp năm 1888: Đấng Christ phải là tất cả cho dân sự Ngài. Không chỉ là Đấng cứu rỗi và bảo đảm sự sống đời đời, mà còn là chiến thắng tội lỗi trong hiện tại. Ngài là sự sống. Ngài phải sống trong dân sự Ngài qua một mối tương giao thật sống động, đến mức mỗi người đều nhận sự chỉ dẫn trực tiếp từ Ngài—không cần qua sự phê duyệt của bất kỳ tổ chức hay cá nhân nào. Đây là điều Đức Chúa Trời đang chờ đợi: những người sẽ lắng nghe CHỈ MỘT MÌNH NGÀI. Những người không còn tôn vinh con người hay trao cho họ vinh quang vốn chỉ thuộc về Đức Chúa Trời.

Đức Chúa Trời Sẽ Hoàn Tất Công Việc
Chính Chúa đã phán về cách Ngài sẽ hoàn tất công việc cuối cùng:

“Ta nói cho các ngươi biết, Chúa sẽ hành động trong công việc sau rốt này theo một cách rất khác với thông lệ, và theo một cách trái ngược với mọi kế hoạch của loài người... Đức Chúa Trời sẽ sử dụng các phương tiện để mọi người thấy rằng chính Ngài đang nắm quyền kiểm soát.”
(Testimonies to Ministers, tr. 300)

“Dưới cơn mưa cuối mùa, các phương tiện do con người nghĩ ra, bộ máy do con người điều hành, sẽ bị quét sạch. Quyền hành của con người sẽ như những cây sậy gãy. Thánh Linh sẽ phán qua những người sống động với quyền năng thuyết phục. Những người công tác sẽ rũ bỏ các quy định trói buộc và sự thận trọng của con người, và sẽ gia nhập đạo binh của Chúa.”
(Selected Messages, quyển 2, tr. 58–59)

Những ai thật lòng tìm kiếm để phục vụ Đức Chúa Trời cần suy gẫm nghiêm túc về lẽ thật của sứ điệp này.

Lời Cảnh Báo Sau Cùng
“Kẻ thù của Đức Chúa Trời và loài người không muốn lẽ thật này [Sự xưng công chính bởi đức tin] được rao truyền cách rõ ràng, vì hắn biết rằng nếu dân sự tiếp nhận đầy đủ, quyền lực của hắn sẽ bị phá tan.”
(Review and Herald, ngày 2 tháng 9, 1889)

Sa-tan duy trì quyền lực của mình bằng cách khiến con người lệ thuộc vào quyền hành của người khác. Nhưng khi dân sự của Đức Chúa Trời tiếp nhận sứ điệp rằng Đấng Christ là Vua duy nhất, thì quyền lực của Sa-tan sẽ bị bẻ gãy. Và chỉ khi ấy, công việc mới có thể được hoàn tất.

bottom of page