
Phúc Âm Tình Yêu
Một trong những câu Kinh Thánh tóm lược về phúc âm một cách mạnh mẽ và được yêu thích nhất là Giăng 3:16:
“Vì Đức Chúa Trời yêu thương thế gian, đến nỗi đã ban Con một của Ngài, hầu cho hễ ai tin Con ấy không bị hư mất mà được sự sống đời đời.”
Để thật sự hiểu và tiếp nhận phúc âm này, cần phải biết rõ Đấng đã ban Con và biết Con được ban cho là ai. Chúa Giê-su đã xác nhận điều đó trong lời cầu nguyện của Ngài:
“Và sự sống đời đời là nhận biết Cha, Đức Chúa Trời có một và thật, cùng Đức Chúa Giê-su Christ là Đấng Cha đã sai đến.” (Giăng 17:3)
Nhận Biết Đức Chúa Trời Chân Thật Duy Nhất
Ngày nay, nhiều người bối rối không biết Đức Chúa Trời là ai hoặc là gì. Giống như người đàn bà Sa-ma-ri mà Chúa Giê-su đã nói: “Các ngươi thờ lạy điều mình không biết” (Giăng 4:22), mọi người thường thờ phượng mà thiếu sự hiểu biết chân lý.
Thông điệp này được dành riêng cho sự nhận biết Đức Chúa Trời chân thật duy nhất và Con Một của Ngài, vì sự hiểu biết ấy chính là nền tảng của sự sống đời đời (Giăng 17:3).
Đức Chúa Trời, Đấng chưa hề ai thấy (Giăng 1:18), đã bày tỏ chính Ngài qua ba phương tiện:
Lời của Ngài
Sự sáng tạo của Ngài
Con Ngài là Chúa Giê-su Christ, “là hình ảnh trung thực của bản thể Ngài” (Hê-bơ-rơ 1:3)
Chính sự sáng tạo—trời xanh, các thiên hà và các ngôi sao—rêu rao sự vinh hiển của một Đức Chúa Trời vĩ đại đến mức trí tuệ con người không thể thấu hiểu được (Thi thiên 19:1). Chỉ riêng dải Ngân Hà đã có hơn 100 tỷ ngôi sao, và đó chỉ là một trong hàng tỷ thiên hà khác. Sự bao la này càng làm nổi bật sự kỳ diệu của tình yêu Đức Chúa Trời khi Ngài ban Con Ngài vì thế gian nhỏ bé này.
Thực Tại Của Món Quà
Kinh Thánh gọi Chúa Giê-su là Con Một. Điều này không mang nghĩa biểu tượng—mà là thật. Nếu Chúa Giê-su chỉ là một nhân vật ngang hàng với Đức Chúa Trời mà không thật sự được sinh ra từ Ngài, thì phúc âm sẽ mất đi nền tảng cốt lõi: sự ban cho thực sự của một người Con thật.
Việc xem Chúa Giê-su hoàn toàn ngang hàng và không thể phân biệt với Cha trong mọi mặt (theo khái niệm Ba Ngôi) làm suy yếu thực tại của thân phận làm Con và sự chết của Ngài. Nếu chỉ có Đức Chúa Trời mới có sự bất tử (1 Ti-mô-thê 6:16), và Chúa Giê-su cũng bất tử giống như vậy, thì Ngài không thể thực sự chết. Điều đó khiến sự chết của Ngài chỉ là ảo tưởng, chứ không phải là một sự hy sinh chân thật.
Nhưng Kinh Thánh dạy rằng Chúa Giê-su thật sự đã chết—Ngài đã bị giao phó vì chúng ta trong thực tế. Sự sống lại của Ngài chỉ có ý nghĩa nếu cái chết là có thật. Vì vậy, để giữ gìn chiều sâu của phúc âm, cần phải công nhận Chúa Giê-su là Con thật của Đức Chúa Trời, được ban cho như món quà yêu thương tối thượng.
Đấng Yên Ủi: Một Sự Hiện Diện Khác Của Đấng Christ
Chúa Giê-su hứa với các môn đồ “một Đấng Yên ủi khác” (Giăng 14:16), nhưng Ngài cũng nói, “Ta sẽ không để các ngươi mồ côi đâu, Ta sẽ đến cùng các ngươi” (Giăng 14:18). Từ Hy Lạp Parakletos được dùng cho cả Đấng Yên ủi và Đấng Biện hộ (1 Giăng 2:1), chỉ cùng một Ngôi—chính Đấng Christ, trở lại trong một hình thức khác, qua Thánh Linh.
Chúa Giê-su, trong trạng thái được vinh hiển (Giăng 7:39), đã trở lại để ở trong dân sự Ngài—không phải như một Ngôi thứ ba riêng biệt, mà chính là Chúa Giê-su đó, giờ đây đang thi hành chức vụ theo cách thuộc linh và cá nhân.
Sự Lẫn Lộn Qua Những Quan Niệm Sai Lệch
Ví dụ phổ biến về Ba Ngôi—so sánh Đức Chúa Trời với nước, đá và hơi—đã hạ thấp Đức Chúa Trời hằng sống thành một chất vô tri vô giác. Tệ hơn nữa, quan niệm về ba Đấng Thần linh ngang hàng chỉ đang “đóng vai” Cha, Con và Thánh Linh làm cho tình yêu của Đức Chúa Trời trở thành giả tạo. Nếu chỉ là những vai diễn, thì phúc âm trở thành kịch nghệ chứ không phải chân lý.
Những hiểu lầm như vậy khiến con người mất đi mối liên hệ cá nhân với một Đức Chúa Trời yêu thương và hy sinh. Chúa Giê-su đã cảnh báo: “Hãy coi chừng, kẻo có ai lừa dối các ngươi” (Ma-thi-ơ 24:4). Sự thờ phượng thật phải diễn ra trong tâm linh và trong chân lý (Giăng 4:24), được đặt nền tảng trên tình yêu chân thật của Đức Chúa Trời và sự hy sinh của Chúa Giê-su.
Trọng tâm của Phúc Âm
Nền tảng của phúc âm là: Chúa Giê-su là Con Độc Sanh của Đức Chúa Trời, và Đức Chúa Trời đã yêu thế gian đến nỗi ban Con ấy—không phải tượng trưng, mà là thật. Tình yêu này không phải lý thuyết—mà là sâu sắc, cá nhân, và đầy hy sinh.
“Ngài đã không tiếc Con một của Ngài, nhưng đã phó Con ấy vì chúng ta hết thảy, há chẳng cũng sẽ ban mọi sự cho chúng ta cùng với Con ấy sao?” (Rô-ma 8:32)
Chân lý này chính là điều khiến phúc âm đầy quyền năng và sâu sắc. Khi tấm lòng cảm nhận được tình yêu bao la của Đức Cha và sự hy sinh của Đức Con, phản ứng xứng đáng duy nhất là đầu phục trọn vẹn và yêu thương đáp lại.
“Tình yêu tuyệt diệu, thiêng liêng thay,
Đòi cả linh hồn, sự sống và tất cả tôi.”
—Isaac Watts