
Rô-ma 7 và Rô-ma 8: Giăng Co hay Chiến Thắng
Rô-ma 7:14–20 là một trong những đoạn Kinh Thánh thường bị hiểu sai và lạm dụng nhất:
“Vả, chúng ta biết luật pháp là thiêng liêng; nhưng tôi thì xác thịt, đã bị bán cho tội lỗi. Vì điều tôi muốn, tôi không làm; nhưng điều tôi ghét, tôi lại làm… Vậy bây giờ chẳng phải tôi làm điều đó nữa, bèn là tội lỗi ở trong tôi làm điều đó...”
(Rô-ma 7:14–20)
Trong đoạn này, sứ đồ Phao-lô mô tả một con người đang bị giằng xé sâu sắc—một người sống theo xác thịt, bị làm nô lệ cho tội lỗi, không có khả năng làm điều đúng. Nhiều người hiểu đây là kinh nghiệm cá nhân của Phao-lô sau khi đã tin Chúa, và từ đó xem đây là mô tả về đời sống Cơ Đốc nhân “bình thường”: đầy giằng co, thất bại và bị tội lỗi khuất phục.
Nhưng cách hiểu đó có đúng không?
Phao-lô gọi mình là “người khốn nạn”, bị bán làm tôi mọi cho tội lỗi, không thể làm điều lành mà chỉ làm điều ác. Tuy nhiên, tình trạng này không phù hợp với thực tại của người đã hiệp một với Đấng Christ và được Thánh Linh ngự trị. Nó mâu thuẫn với đời sống chiến thắng mà Rô-ma 8 hứa ban.
Sự Tương Phản Rõ Ràng Trong Rô-ma 8
Những người cho rằng Rô-ma 7 mô tả đời sống Cơ Đốc thường bỏ qua chương kế tiếp:
“Vả, chăm về xác thịt sanh ra sự chết; còn chăm về Thánh Linh sanh ra sự sống và bình an… Kẻ sống theo xác thịt chẳng thể đẹp lòng Đức Chúa Trời. Nhưng nếu Thánh Linh Đức Chúa Trời ở trong anh em, thì anh em chẳng còn ở trong xác thịt nữa, bèn là ở trong Thánh Linh…”
(Rô-ma 8:6–9)
Sự tương phản này cho thấy người được mô tả trong Rô-ma 7 không phải là người có Thánh Linh, mà là người vẫn sống theo xác thịt. Người như vậy không thể sống công chính hoặc kinh nghiệm sự bình an từ Đức Chúa Trời. Rô-ma 8 khẳng định rằng người ở trong Đấng Christ không còn ở trong xác thịt, mà được Thánh Linh ban cho sự sống và tự do khỏi luật của tội lỗi và sự chết.
Bác Bỏ Thần Học “Thất Bại Thường Xuyên”
Một số người chọn giữ lập trường “trung dung”, chấp nhận sự thất bại thường xuyên như điều bình thường trong đời sống Cơ Đốc. Lối suy nghĩ này khiến người tin Chúa sống trong tình trạng mập mờ và thất bại, không thể nhận lấy sự giải cứu thật sự. Đây là một thần học phản ánh tình trạng La-ô-đi-xê:
“Ngươi khốn khổ, đáng thương, nghèo ngặt, mù lòa và trần truồng.”
(Khải Huyền 3:17)
Thần học này giữ nhiều người trong vòng lặp ăn năn mãi mãi mà không bao giờ đạt đến chiến thắng. Khi liên tục gọi mình là “khốn nạn”, những người này đang phủ nhận năng quyền cứu rỗi trọn vẹn của Đấng Christ.
Theo Khải Huyền, sự trần truồng tượng trưng cho sự thiếu công chính của Đấng Christ. Ai vẫn ở trong tình trạng này cần tự hỏi: Mình có thật sự có được sự công chính của Đấng Christ không? Nếu có, sao vẫn cứ tự xem mình là “khốn nạn”?
Tiếp tục suy nghĩ như vậy là chối bỏ hiệu lực của ân điển. Kinh Thánh khẳng định rằng những ai ở trong Đấng Christ đã được giải cứu khỏi luật của tội lỗi và sự chết (Rô-ma 8:2). Tiếp tục xưng mình là nô lệ sau khi đã được giải thoát không phải là khiêm nhường—mà là phủ nhận những gì Chúa đã làm.
Tự Do Trong Đấng Christ Không Phải Là Tự Cao
Sự tự do khỏi tình trạng “khốn nạn” thường bị hiểu lầm là kiêu ngạo. Nhưng công bố chiến thắng trong Đấng Christ không phải là khoe khoang sự công chính cá nhân. Những người tin thật khi vui mừng trong sự công chính của Đấng Christ là để vinh hiển danh Chúa, chứ không phải là tự đắc.
Những người phản đối thông điệp này thường vì họ nhìn qua lăng kính của luật pháp, đặt nặng việc làm hơn sự biến đổi. Theo cách nhìn đó, không ai có thể tuyên bố chiến thắng vì một ý nghĩ thoáng qua hay một lỗi nhỏ cũng bị xem là tội. Trong lối suy nghĩ ấy, người Cơ Đốc nhân luôn bị lên án.
Nhưng sự công chính trong Đấng Christ không đo bằng sự hoàn hảo bề ngoài, mà là một bản chất đã được đổi mới, một danh phận mới trong Đấng Christ. Tâm điểm chuyển từ giữ luật bên ngoài sang sống theo sự dẫn dắt của Thánh Linh, nơi mà sự sống của Đấng Christ trở thành sự sống của người tin.
Nguy Cơ Của Việc Ở Lại Trong La-ô-đi-xê
Làm sao có thể thoát khỏi La-ô-đi-xê nếu vẫn tiếp tục nhận lấy danh phận La-ô-đi-xê? Việc ăn năn mãi mà không bao giờ đắc thắng không phải là phúc âm. Đó là vòng xoáy của tuyệt vọng, chối bỏ chân lý giải phóng của giao ước mới.
Chiến thắng cần được xưng nhận—không chỉ là hy vọng mơ hồ. Kinh Thánh hứa rằng người ở trong Đấng Christ đã được làm cho đầy đủ (Cô-lô-se 2:10). Nếu xưng nhận hiệp một với Đấng Christ, mà vẫn tự nhận mình là nô lệ tội lỗi, thì đó là mâu thuẫn và xúc phạm đến Đấng cứu chuộc.
Tư duy này rốt cuộc tự đánh bại chính mình. Những ai theo nó không thể vui mừng trong sự giải cứu mà không lập tức tự lên án mình vì “dám” tin là có thể. Đây là một thần học không để lại chỗ cho sự bảo đảm, niềm vui, hay sự tự do trong Đấng Christ.
Kết Luận
Rô-ma 7 mô tả linh hồn bị làm nô lệ cho tội lỗi—một tình trạng mà Đấng Christ đến để giải cứu nhân loại. Rô-ma 8 công bố năng quyền của sự giải cứu ấy. Đời sống đầy dẫy Thánh Linh không được định nghĩa bởi thất bại, mà bởi sự công chính, bình an và vui mừng trong Thánh Linh (Rô-ma 14:17).
Đã đến lúc vượt qua thần học “người khốn nạn” và nắm lấy trọn vẹn phúc âm:
“Đấng Christ ở trong anh em, là sự trông cậy về sự vinh hiển.”
(Cô-lô-se 1:27)