
Sự Xưng Công Chính Có Phải Là Sự Cứu Rỗi Không?
Trong các cuộc thảo luận về sự cứu rỗi ngày nay, nhiều Cơ Đốc nhân thường tập trung mạnh vào sự xưng công chính. Cụm từ “xưng công chính bởi đức tin” thường được dùng để tóm tắt sứ điệp về sự công chính trong Đấng Christ. Đối với nhiều tín hữu, sự xưng công chính được xem là nền tảng của sự cứu rỗi—là cơ sở để Đức Chúa Trời chấp nhận và tiếp nhận con người.
Sự xưng công chính là một thuật ngữ pháp lý, có nghĩa là “được tuyên bố là công chính.” Ví dụ, nếu một người bị cáo buộc phạm tội nhưng được tòa án tuyên vô tội, thì người đó được xem là đã được xưng công chính. Vấn đề ở đây không phải là người ấy có thật sự phạm tội hay không, mà là phán quyết của tòa án như thế nào. Như vậy, sự xưng công chính mang tính pháp lý chứ không nhất thiết phản ánh tình trạng thực tế bên trong của người được tuyên bố công chính.
Tuy nhiên, nếu sự cứu rỗi chỉ được hiểu là sự xưng công chính theo nghĩa pháp lý, thì cái nhìn đó là chưa đầy đủ. Vì nhiều nhóm Cơ Đốc giáo chỉ tập trung vào sự xưng công chính, nên đã dẫn đến khuynh hướng buông lỏng trong nếp sống đạo đức. Trong nhiều trường hợp, đời sống đó gây tổn hại đến danh Chúa. Nguyên nhân là vì người ta tin rằng địa vị pháp lý là điều duy nhất quan trọng. Tuy nhiên, Kinh Thánh trình bày một cái nhìn sâu rộng hơn về sự cứu rỗi.
Áp-ra-ham Được Xưng Công Chính
Rô-ma 4:1–3 chép:
“Vậy, chúng ta sẽ nói gì về tổ phụ Áp-ra-ham theo phần xác? Nếu Áp-ra-ham được xưng công chính bởi việc làm thì ông có cớ để khoe mình; nhưng không phải trước mặt Đức Chúa Trời. Vì Kinh Thánh nói sao? ‘Áp-ra-ham tin Đức Chúa Trời, và điều đó được kể là công chính cho ông.’”
Đức tin của Áp-ra-ham đã được “kể là công chính” cho ông. Câu hỏi đặt ra: khi ông được kể là công chính, liệu ông có thật sự công chính không? Nếu "công chính" nghĩa là được tuyên bố là công chính theo pháp lý, thì có. Nhưng nếu "công chính" nghĩa là một người có đạo đức không chỗ trách được, thì lúc đó ông chưa đạt đến mức ấy.
Dù Áp-ra-ham là một người trung tín, ông cũng từng có những hành vi không mẫu mực: ông nói dối Pha-ra-ôn và A-bi-mê-léc khi gọi Sa-ra là em gái thay vì là vợ; ông cũng dẫn đầu một cuộc chiến làm nhiều người thiệt mạng—những hành động mà nhiều tín hữu ngày nay xem là trái với tấm lòng của Đấng Christ.
Vua Đa-vít Có Công Chính Không?
Vua Đa-vít là một ví dụ khác. Kinh Thánh gọi ông là “người làm đẹp lòng Đức Chúa Trời.” Nhiều người nghĩ rằng đó là vì Đa-vít sống thánh khiết. Nhưng thực tế, đời sống và lời nói của ông cho thấy một bức tranh phức tạp hơn.
Đa-vít phạm tội ngoại tình với Bát-sê-ba và sắp đặt cái chết cho chồng bà là U-ri. Dù ông đã ăn năn, ông cũng từng bày tỏ tâm trạng như sau:
“Lạy Đức Giê-hô-va, há tôi chẳng ghét những kẻ ghét Ngài sao? Tôi ghét chúng nó bằng sự ghét cay ghét đắng, coi chúng nó là kẻ thù nghịch.”
(Thi Thiên 139:21–22)
Những lời này có phản ánh tấm lòng của Đấng Christ không? Trong khi Chúa Giê-su dạy “hãy yêu kẻ thù,” thì thái độ của Đa-vít dường như ngược lại.
Một ví dụ khác là khi Đa-vít tha tội cho Si-mê-i vì người này từng rủa sả ông trong lúc ông bị Áp-sa-lôm lật đổ. Đa-vít thề không giết ông ta. Nhưng trước khi qua đời, Đa-vít dặn Sa-lô-môn phải xử tử Si-mê-i (1 Các Vua 2:8–9).
Như vậy, Đa-vít có công chính không? Ông vẫn được bảo đảm sự cứu rỗi—không phải vì đời sống không tì vết, mà vì ông được xưng công chính bởi đức tin, chứ không phải bởi việc làm. Giống như Áp-ra-ham, ông được xưng công chính không vì hiểu biết hoàn hảo hay hành vi đúng đắn, mà vì đức tin nơi Đức Chúa Trời.
Vai Trò Thiết Yếu Của Đức Tin
Đức tin là yếu tố then chốt trong mối liên hệ giữa con người và Đức Chúa Trời. Áp-ra-ham được kể là công chính—một địa vị hợp pháp, chứ không phải tình trạng thực tế. Trong ý nghĩa này, sự xưng công chính là một “hư cấu pháp lý” (legal fiction): một điều được tuyên bố đúng theo luật, nhưng chưa phải là hiện thực bên trong.
Tiên tri Sa-mu-ên Có Công Chính Không?
Sa-mu-ên cũng là một ví dụ gây tranh cãi:
“Sa-mu-ên nói: ‘Gươm của ngươi đã làm cho nhiều phụ nữ mất con, thì mẹ ngươi cũng sẽ mất con giữa các người nữ.’ Rồi Sa-mu-ên chém A-ga thành từng mảnh trước mặt Đức Giê-hô-va tại Ghinh-ganh.”
(1 Sa-mu-ên 15:33)
Hành động này, theo quan điểm hiện đại, là ghê rợn. Rõ ràng, những thánh đồ thời xưa chưa có được sự hiểu biết và kinh nghiệm sâu sắc về Đấng Christ như sau thời kỳ Ngài đến. Điều đó cho thấy một lần nữa: sự cứu rỗi chỉ có thể đến bởi ân điển qua đức tin, và sự xưng công chính là cửa ngõ dẫn vào sự cứu rỗi—chứ không phải là chính sự cứu rỗi.
Sự Xưng Công Chính Không Phải Là Sự Cứu Rỗi
Vậy điều này có nghĩa là mọi người đều sẽ được cứu? Không. Dù tội lỗi đã bị cất bỏ về mặt pháp lý, vẫn còn một rào cản mà ngay cả Đức Chúa Trời cũng không vượt qua được: sự bất tin.
“Vì Đức Chúa Trời không sai Con Ngài đến thế gian để đoán xét thế gian, nhưng để thế gian nhờ Con ấy mà được cứu. Ai tin Ngài thì không bị đoán xét; nhưng ai không tin thì đã bị đoán xét rồi, vì không tin danh Con một của Đức Chúa Trời.”
(Giăng 3:17–18)
Sự đoán xét ngày nay không đến từ tội lỗi, mà từ sự bất tin. Tội lỗi đã được giải quyết cách hoàn toàn qua Đấng Christ. Người nào từ chối tiếp nhận Ngài sẽ bị định tội—không phải vì tội lỗi của họ, mà vì họ từ chối Đấng đã cất bỏ tội lỗi.
Luật Pháp Còn Kết Án Không?
Câu trả lời là: Luật pháp không trực tiếp kết án con người, mà kết án tội lỗi. Tuy nhiên, nếu ai không tin Đấng Christ thì tội lỗi vẫn còn ở trong họ, và do đó án phạt dành cho tội lỗi cũng áp dụng cho chính họ.
Luật pháp luôn kết án tội lỗi, vì nó bày tỏ tiêu chuẩn công chính của Đức Chúa Trời (Rô-ma 3:20; 7:7). Luật pháp là thước đo công lý, chỉ ra điều gì là sai và hậu quả dành cho điều đó.
Tuy nhiên, đối với những ai ở trong Đấng Christ, luật pháp không còn lên án, vì tội lỗi của họ đã được tha thứ—đã bị gánh thay và xét xử trên thập tự giá.
“Vậy hiện nay chẳng còn sự đoán phạt nào cho những kẻ ở trong Đức Chúa Jêsus Christ.”
(Rô-ma 8:1)
“Đấng Christ đã chuộc chúng ta khỏi sự rủa sả của luật pháp, khi Ngài trở nên sự rủa sả vì chúng ta.”
(Ga-la-ti 3:13)
Như vậy, luật pháp vẫn bày tỏ tội lỗi, nhưng không còn là bản án đối với người ở trong Đấng Christ. Ngày nay, sự kết án đến từ sự bất tin—chứ không đến trực tiếp từ luật pháp, bởi vì Đấng Christ đã hoàn tất mọi đòi hỏi của luật pháp.
Mọi Người Đều Được Xưng Công Chính
“Vì mọi người đều đã phạm tội, thiếu mất vinh hiển của Đức Chúa Trời, và được xưng công chính miễn phí bởi ân điển Ngài, nhờ sự cứu chuộc trong Đức Chúa Jêsus Christ.” (Rô-ma 3:23–24)
“Đức Chúa Trời tỏ lòng yêu thương Ngài đối với chúng ta, khi chúng ta còn là người có tội, thì Đấng Christ đã vì chúng ta chịu chết. Vậy hiện nay chúng ta nhờ huyết Ngài mà được xưng công chính, thì sẽ nhờ Ngài mà được cứu khỏi cơn thạnh nộ là dường nào.” (Rô-ma 5:8–9)
“Vì Đức Chúa Trời ở trong Đấng Christ, làm cho thế gian hòa lại với chính mình, chẳng kể tội lỗi cho loài người; và đã phó đạo giảng sự hòa giải cho chúng tôi.” (2 Cô-rinh-tô 5:19)
Cả nhân loại đều đã được xưng công chính theo nghĩa pháp lý. Nhưng chỉ những ai tin thì mới nhận được hiệu lực của sự xưng công chính ấy. Đức Chúa Trời không còn kể tội cho nhân loại (2 Cô-rinh-tô 5:19), nhưng sự bất tin là điều duy nhất khiến người ta bị hư mất.
Sự Xưng Công Chính Trao Quyền Được Cứu — Nhưng Không Phải Là Trải Nghiệm Của Sự Cứu Rỗi
Cả thế gian đã được xưng công chính về mặt pháp lý, nhưng không phải ai cũng trải nghiệm được sự cứu rỗi. Trải nghiệm này chỉ đến qua đức tin. Sự xưng công chính trao quyền hợp pháp để nhận lãnh sự cứu rỗi, nhưng không đồng nghĩa với đã sở hữu sự cứu rỗi. Nó là một lời bảo đảm, chứ chưa phải là sự thành tựu.
Áp-ra-ham tin Đức Chúa Trời, và điều đó được kể là công chính cho ông. Nhưng điều đó không có nghĩa là ông ngay lập tức sống trong trạng thái cứu rỗi. Ông được ban quyền, nhưng chưa bước vào thực tại.
Tóm lại, sự xưng công chính là nền tảng và sự bảo đảm cho sự cứu rỗi, nhưng không phải là trải nghiệm thực tế của sự cứu rỗi—tức là sự chiến thắng tội lỗi. Trải nghiệm đó chỉ đến khi có đức tin thật, sống động trong Đấng Christ, và được xác chứng bởi Thánh Linh.